Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
   (Nhân kỷ niệm 50 năm ngày thành lập 
      trường cấp 2 Ninh Giang 1952-2002) 

Trường xưa trở lại hôm nay
Đã năm mươi chuyến đò đầy sang sông 
Xa trường lòng những hằng mong
Về thăm trường cũ mà lòng xốn xang
Mái trường yêu dấu Ninh Giang
Rộn trong nắng ấm ngập tràn niềm vui
Thày xưa tóc đã bạc rồi
Trò em nay cũng trắng nơi mái đầu
Tình thày sâu, nghĩa trò sâu
Ơn thầy đã bắc nhịp cầu em qua
Hôm nay trở lại trường nhà
Thăm thầy gặp bạn cách xa bao mùa 
Thế hệ nay, thế hệ xưa 
Cùng chung một chiếc nôi đưa đầu đời
Ninh Giang xin cám ơn người
Ươm mầm xanh để cho đời màu xanh

LÀM DÂU

Đêm mùa xuân giữa làng quê 
Mẹ cha anh đón em về làm dâu
Áo mới may, nón đội đầu
Tay cầm hoa thắm, hạt châu chạy vòng
Tuổi hai mươi em lấy chồng
Hai nhà chung xóm cùng trong một làng 
Mẹ, cha anh vốn kỹ càng
Kén dâu kén cả dịu dàng nết na 
Ở ăn trên dưới thuận hòa 
Khi vào khuôn phép, khi ra giữ gìn
Mẹ thương dâu mẹ ngoan hiền 
Em yêu mẹ khúc ruột mền sinh anh 
Sớm chiều dưới mái nhà tranh 
Em làm mẹ nuôi con mình lớn khôn
Năm con nếp tẻ vuông tròn 
Tháng ngày dạy dỗ các con nên người 
Cái thời gian khó qua rồi
Mà trong tĩnh lặng ngàn lời thương nhau
Thế rồi trai lớn tìm dâu
Con gái lớn người mang trầu hỏi xin
Cũng là gió cả diều lên
Rể hiền dâu thảo ấm yên mọi bề 
Xưa cha mẹ đón em về 
Sau em lại đón dâu về nhà ta
Làm dâu, làm mẹ lên bà
Tông đường nối dõi nếp nhà dài lâu 
Để đời nghĩa nặng tình sâu 
Có phần công sức nàng dâu thảo hiền
CHÚC XUÂN 

                  (Thân yêu tặng các con các cháu) 

Năm cành chung gốc sinh ra
Lung linh mười một đóa hoa tươi màu 
Cây bền bởi rễ bám sâu 
Sum sê cành lá đẹp màu nước non
Hôm nay các cháu các con
Mừng cha, ông đã xuân tròn bảy mươi 
Tuyết sương bạc mái đầu rồi 
Con hiền cháu thảo tiếp đời cha, ông
Vốn dòng con Lạc cháu Hồng
Phải đâu rắn nước nở dòng liu điu 
Biết đùm bọc, biết thương yêu 
Một điều nhường nhịn, chín điều lành thơm
Ông vui chẳng thoáng nét buồn
Là khi các cháu chăm ngoan vâng lời
Muôn hồng ngàn tía xuân tươi
Sao bằng xuân giữa ngàn đời cháu con 
                                           
                                                     2009

VỀ NINH GIANG

                 (Nhân buổi họp mặt cựu học sinh
                       Trường cấp 2 Ninh Giang niên khóa 
         1955-1958, ngày 19.4.2009)

Đàn chim tung cánh muôn phương
Năm mươi năm lẻ, xa trường thân yêu  
Nhớ trường nhớ lớp bao nhiêu 
Nhớ thầy nhớ bạn nhớ nhiều chuyện xưa
Ninh Giang ơi, chiếc nôi đưa
Ru ta vào những giấc mơ đầu đời 
Chia tay biền biệt xa rồi 
Gặp nhau lại để bồi hồi trong nhau
Nhớ thời áo vải quần nâu 
Đầu không nón mũ, chân đâu dép giầy
Cơm khoai cơm sắn những ngày
Thắt lưng cho chặt, chữ thày gắng ghi
Thuyền cập bến, phải chia ly 
Mỗi người mỗi ngả đường đi không cùng 
Mừng ngày họp mặt vui chung
Ôn chuyện xưa, nén cõi lòng bấy lâu
Cháy mùa phượng vĩ xa nhau 
Gặp nhau ngày cũng đỏ au phượng hè 
Ngân dài tha thiết tiếng ve 
Như mùa thi gọi, tràn trề niềm mong
Trường xưa in bóng lòng sông 
Mênh mang kỷ niệm bên dòng Ninh Giang
 


Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

"SẮC HOA PHƯỢNG VĨ "
TẤM LÒNG MỘT NHÀ GIÁO 
                 Người viếtNGÔ NGUYÊN NGẦN
                     ( Đã đăng: Thơ lục bát  Quận Cầu Giấy 
              số 1  tháng 11/2012) 

                  Tôi đã đọc tập thơ "Sắc hoa phượng vĩ" của tác giả Khúc Hồng Châu , hội 
viên CLB thơ lục bát Quận Cầu Giấy. Nói đến ông, trước hết phải nói ông là một Nhà giáo, một nhà sư phạm, một kỹ sư tâm hồn với đúng nghĩa của những từ cao quý ấy.
                     Thân phụ ông là một Nhà Nho uyên bác. Có lẽ do truyền thống hiếu học của gia đình, đã sớm hình thành nhân cách và ý thức  nghề nghiệp trong ông. Không phải ngẫu nhiên ông chọn nghề dạy học. Ông sớm nhận thức được ý nghĩa cao cả của sự nghiệp trồng người. Ông dành trọn tình cảm, tâm huyết theo đuổi ngành sư phạm với lòng say mê tha thiết: "Vì hoa anh trọn một đời trồng hoa"(Trọn đời trồng hoa). Câu thơ chắt ra từ gan ruột cũng là lời tuyên ngôn đầy nhiệt huyết, định hướng cho lý tưởng sống của ông. 
                        Một thời đất nước chiến tranh triền miên. Sức mạnh bom đạn của kẻ thù muốn hủy diệt mọi mầm sống trên mảnh đất này. Chúng có ngờ đâu chính trên mảnh đất hoang tàn, thương tích nặng nề, tưởng như khó bề vực dậy, những người thầy, trong đó có ông vẫn âm thầm, cần mẫn vượt qua bao gian nan vất vả, chắt chiu nuôi dưỡng những mầm non trong sự nghiệp trồng người, mà lòng đầy tin tưởng ở thế hệ ngày mai.
                      Bất cứ trong hoàn cảnh nào, ông cũng tâm niệm phải dạy thật tốt và yêu cầu học sinh học thật tốt. Ông kiên trì trên bục giảng, mực thước, cẩn trọng, tỷ mỉ, chi tiết truyền thụ kiến  thức cho học sinh của mình. Ông thương yêu học sinh như con như cháu. Ông nâng niu chăm chút những tài năng mà chính ông phát hiện từ khi mới manh nha.
                    Cũng chính trong thời gian dạy học, những tâm sự, những ước mơ cháy bỏng, những vui buồn thầm kín ấp ủ, tích tụ trong tâm hồn ông, những vần thơ đã nảy nở như  những đóa hoa trăm hương ngàn sắc. Rồi mạch nguồn từ một tâm hồn đa cảm, sống có chiều sâu nội tâm, có trách nhiệm với xã hội, có tình nghĩa với bè bạn người thân, thơ như dòng chảy đồng hành cùng ông cho tới tận bây giờ. Từ khi nghỉ hưu ông dành trọn thời gian cho sáng tác thơ, dịch thơ và ngày càng có những tứ thơ đẹp, áng thơ hay .
                     Trở lại tập "Sắc hoa phượng vĩ" với gần tám chục bài thơ, đề tài phong phú, thể loại đa dạng . Ẩn sau những con chữ sinh động, ý tứ sâu xa, ngôn từ bình dị, trong sáng, chuẩn xác, lời thơ khi khúc triết, lúc mượt mà sâu lắng, là cả một tấm lòng trăn trở lo cho sự nghiệp trồng người của nhà giáo Khúc Hồng Châu.
                   Đề tài tập thơ rộng, với cảm nhận của mình tôi chỉ xin điểm qua vài nét khắc họa phần nào chân dung một nhà giáo đáng kính mà thôi. "Vì hoa anh trọn một đời trồng hoa". Lời tâm huyết đó ông bộc bạch nhiều lần trong thơ của mình. Lòng yêu nghề, yêu trẻ đã ngấm vào máu trong ông. Nó đã trở thành lẽ sống, nguồn vui mà ông say mê theo đuổi suốt đời:
"Nguyện xin vì sự nghiệp chung    
                                         Vì đàn em hiến tim hồng cho dân"( Trăng rằm lung linh) .
                     Tình cảm sâu nặng của ông đối với thế hệ tương lai được thể hiện bằng những việc làm cụ thể trong cả quá trình công tác của mình. Ông hằng mong truyền thụ cho lớp lớp đàn em khối tri thức đồ sộ của nhân loại. Tri thức là ngọn đuốc sáng, soi đường cho ta đi tới những chân trời mới lạ :
"Sách là nguồn tri thức 
Tinh hoa của Tây Đông
Đuốc là nguồn ánh sáng
                                                 Dẫn đường tới mênh  mông" (Tấm huy hiệu Nhà giáo)
                Là người từng trải, ông hiểu rất rõ rằng chỉ có con đường học mới mong thoát khỏi cảnh nô lệ nghèo hèn, tăm tối: 
"Em ơi ngỏ cùng ai cho hết 
Cảnh đói nghèo, dốt nát ...mẹ cha 
   Lằn roi bầm tím xương da 
                    Cuộc đời đi ở vào ra cửa người" ( Gặp em).
Và khi đã được học hành tử tế thì: 
"Từ thân trâu ngựa bùn lầy 
                        Em thành thợ trẻ ươm cây cho đời "(Gặp em)
                Ông nhận mình là người  trồng vườn, chăm chút từ mầm hoa, nụ hoa để có cả vườn hoa  lộng sắc thơm hương dâng đời:
"Mỗi lớp học  một vườn hoa lớn
Và mỗi em một đóa hoa xinh
       Long lanh hoa ngậm sương lành 
                                                     Xòe muôn cánh đón bình minh giữa trời" ( Trọn đời trồng hoa) 
                     Những kỳ đưa học sinh đi thực tập, ông mong sao các em có tay nghề vững vàng để tiếp bước ông trong sự nghiệp làm thày:
"Có những lúc mưa xa gió bụi 
       Đường thôn nhỏ dập dìu sớm tối 
      Anh cùng em... lui tới học sinh    
                           Tổ chức học hành giải quyết những khó khăn 
                                   Anh dẫn dắt từng ly từng tý "        ( Tất cả cho nghề)
             Ông chăm chút theo dõi những giờ giảng tập của học sinh và kịp thời động viên, khuyến khích những ưu điểm, kể cả rất nhỏ của các em :
            "Nét phấn ngoằn ngoèo giọng giảng chưa quen
                                         Anh khuyến khích nâng niu từng ưu điểm nhỏ"(Tất cả cho nghề)
             Ông cần mẫn, bền bỉ, kiên trung như ngọn đèn thắp sáng giữa đêm đen. Dù đêm hè oi ả, dù gió bấc đêm đông, khi êm ả hay lúc đạn réo bom rung, ngọn đèn không bao giờ tắt. Ngọn đèn từ trái tim ông đã truyền lửa cho bao thế hệ học sinh, soi sáng tâm hồn, mở mang tri thức, vạch lối chỉ đường cho lớp lớp  học sinh đi tới tương lai 
"Từ buổi em đi 
                 Theo thầy tìm ánh sáng 
                                  Ngọn đèn  khuya tỏa rạng tim em
         Từ một ngọn đèn
                                         Ngàn vạn ngọn bùng lên " (Ngọn đèn)
               Ông không vui sao được khi gặp lại học sinh nay đã trở thành đồng nghiệp :
"Hôm nay về lại xóm thôn 
Gặp em đang lớn giữa vườn hoa tươi
Gió reo đôi mắt em cười 
                   Cao cao giọng giảng đất trời tỏa hương" (Gặp em)
             Hạnh phúc nào hơn, sau những khóa học, lớp lớp giáo sinh như những đàn chim, được ông chắp cho đủ lông đủ cánh, tung bay đi khắp bốn phương trời. Họ vẫn đau đáu nhớ về mái trường sư phạm - Tổ ấm thân thương, trong đó có những người thầy của mình với đầy lòng biết ơn kính trọng. Những lúc gặp khó khăn cũng là lúc họ nhớ tới lời thày dạy dỗ mà vững chí mà bền gan :
"Hành quân đêm vượt đèo cao
                          Bóng thầy là một vì sao trên trời " (Bóng thày), và:
"Hành quân đạn nổ bom rơi
                   Lời thày vẫn sáng như lời mẹ ru" ( Lời thày) 
               Về hưu, ông vẫn lưu luyến mái trường xưa, bạn bè cũ, nhất là ngày đầu thu khi năm học mới bắt đầu:
"Mỗi khi mùa cúc nở 
                             Lại rạo rực mái trường" Tâm sự nhà giáo)
                 Rồi những ngày nhà giáo, kỉ niệm xưa lại ùa về khiến lòng ông thoáng chút buồn man mác:
   "Năm ngoái ngày nhà giáo  
     Nỗi buồn nhớ trường xưa   
Năm nay ngày nhà giáo
                           Mình vẫn nhớ trường xa" ( Hạnh phúc)
                  Tuy vậy ông rất mãn nguyện và hạnh phúc vì đã làm tròn bổn phận của người thầy, đào tạo cho đất nước nhiều nhà giáo, chăm lo cho sự nghiệp trồng người:
   "Hạnh phúc của nhà giáo 
Là dâng mật cho đời 
Xây tâm hồn lớp trẻ 
             Sống xứng danh con người" 
                    Vâng, nhà giáo, kỹ sư tâm hồn, danh hiệu cao quý ấy không chỉ là niềm tin yêu, kính trọng của lớp lớp học trò, mà còn nhận được sự mến yêu, trân trọng của toàn xã hội. Với suy nghĩ của mình, đôi lời bộc bạch của tôi thay cho bông hoa nho nhỏ  gửi tới tác giả  "Sắc hoa phượng vĩ" - Thầy giáo Khúc Hồng Châu và cũng là gửi tới tất cả các nhà giáo đang sinh hoạt ở Câu lạc bộ Thơ Quận Cầu Giấy thân yêu của chúng ta nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11

MẤY CẢM NHẬN KHI ĐỌC BÀI THƠ " CÔ TẤM LÀNG TA"
CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN THỊ MÃO .

                                          NGƯỜI VIẾT: NGÔ NGUYÊN NGẦN

                    Đọc bài thơ "Cô Tấm làng ta" của tác giả Nguyễn Thị Mão, những vần thơ lục bát mượt mà, chân chất, bình dị mà ngọt ngào sâu lắng, thắm đượm tình quê, tự nhiên tôi lại liên tưởng đến một hình ảnh tương phản của số ít cô gái thời nay khi họ dời quê lên tỉnh .
                       Mở đầu bài thơ, tác giả viết "Em là con gái làng ta" . Vâng, con gái, mà lại là con gái làng ta thì đích thực phải mang những nét đặc trưng của các nàng thôn nữ đáng yêu. Đó là đức tính: Hiền thục nết na, chịu thương chịu khó, hay lam hay  làm, nhẫn nhịn sẻ chia... Khi dời quê lên công tác và sinh sống nơi phồn hoa đô thị, hành trang mang theo và giữ mãi cho đến khi tóc đã sương phai vẫn không hề thay đổi, đó là bản chất tốt đẹp của người con gái quê "Nửa đời tóc đã pha sương mà em vẫn giữ được nề nếp gia phong như thế thì "Em là cô Tấm làng ta " rõ quá đi rồi. 
                       Phẩm hạnh của người con gái hay lam hay làm là "Vẫn quen mưa nắng dãi dầu" trong gian khó vẫn lạc quan yêu đời "Giọng cười em vẫn giòn tan". Dù đã có cuộc sống đầy đủ, giàu sang nhưng vẫn luôn giữ nếp sống thanh đạm "Vẫn ăn dưa cải muối vừng" ...Ngày ngày hai bữa cùng chồng con quây quần bên mâm cơm thanh đạm mà ngon như thế, đầm ấm, đầy ắp tiếng cười như thế thì thật hạnh phúc biết bao. Những việc tưởng như rất đỗi bình thường nhưng không phải cô gái nào dời quê lên tỉnh cũng làm được. Có người vừa từ quê lên tỉnh đã nhanh chóng quên đi cái gốc rễ của mình, sống buông thả, đua đòi, biến chất. Chỉ sau vài tháng ra đi, khi trở lại quê nhà, họ không còn là chính mình nữa, mà đã trở thành người xa lạ ngay giữa mảnh đất sinh ra mình, ngay giữa những người thân thích của mình.
                  Với "Cô Tấm làng ta"  thì khác, xa quê bao năm vẫn giữ được cốt cách của mình "Vẫn gần gũi chẳng khác đâu tiếng làng". "Tiếng làng", hai từ mộc mạc như hạt lúa củ khoai nhưng đầy nghĩa nặng tình của những con người nơi đất lề quê thói. "Tiếng làng" tiếng mà khi mới lọt lòng nằm trong nôi, đã được truyền từ mẹ sang con  bằng lời ru tha thiết. Theo năm tháng, "Tiếng làng"  cũng dần được định hình nhân cách con người, sự rèn dạy khuôn vàng thước ngọc của cha, từ lời giáo huấn tận tình nghiêm khắc của người thầy, rồi hòa quyện trong giao tiếp đời thường với bà con chòm xóm xung quanh, tất cả đã hun đúc lên "Tiếng làng" rất gần gũi thân thương, rất đời thường nhưng cũng rất nhân văn. "Tiếng làng" tác giả sử dụng đã vượt ra ngoài nghĩa hẹp, là giọng nói của một địa phương. Nó bao hàm nghĩa rộng, đó là sự ứng xử dịu dàng của người con gái . .."Lời nói không mất tiền mua /Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" . "Tiếng làng" thể hiện lối ứng xử có văn hóa thấm đẫm tình người, tình làng nghĩa xóm, tối lửa tắt đèn có nhau, sống có thủy, có chung, có nghĩa, có tình, có trách nhiệm với gia đình, xã hội ...
                  Hai từ"Tiếng làng" tác giả sử dụng quả thật hay, thật khéo. Giữ được "Tiếng làng" đâu chỉ là giữ được giọng nói quê mình, không pha trộn với tiếng nói nơi khác. Giữ được"Tiếng làng" là giữ được phẩm hạnh, cốt cách bản sắc của người con quê hương.
                    Thật hạnh phúc cho đức ông chồng có được người vợ là "Cô Tấm làng ta như thế, cầu mong trong xã hội ngày nay có nhiều "Cô Tấm làng ta" thì quý biết bao. Dù có đi xa nơi cùng trời cuối đất , khi trở về quê hương bản quán thì "Tình quê thắm đượm vẫn mang về cùng" .
                        Cảm ơn tác giả Nguyễn Thị Mão đã sáng tác  một bài thơ hay, thật ý nghĩa.          

LÊN YÊN TỬ
 Đã đăng: Người yêu thơ Câu lạc bộ thơ Việt Nam 
số 6+7 Xuân Nhâm Thìn tháng 1/ 2012

Trúc Lâm Thiền phái là đây
Tôi lên Yên Tử những ngày xuân sang 
Mây hồng, mây trắng mênh mang
Gió xanh ngọn Trúc, tiếng đàn suối reo 

Lên đường bậc đá cheo leo 
Bước chân như lạc về chiều  hoang sơ
Phật, Tiên, thực thực, mơ mơ
Thâm nghiêm, u tịch giăng mờ núi non 

Chuông chiều rót xuống lối mòn
Vỡ tan cả khoảng trời tròn lặng thinh 
Từ tâm cứu vớt chúng sinh 
Đắm trong bể khổ, tu hành non cao 
 
Bỏ ngôi Vua, cởi Hoàng bào 
Cà sa niệm Phật, hồn vào cõi không
Một vùng rừng núi mênh mông
Vẳng nghe tiếng mõ, sương chùng màn đêm


Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

CHỊ DÂU TÔI 
 (Kính tặng chị Phạm Thị Hơn nhân mừng chị tuổi 80)

Nắng vàng lát dọc đường quê 
Mấy mươi năm trước chị về nhà em 
Áo trúc bâu, quần lụa đen 
Khăn nhung vấn mái tóc mền nghiêng nghiêng 
Mẹ mừng đón nhận dâu hiền
Cha vui tiếp đãi đôi bên họ hàng
Đàn em ríu rít rộn ràng 
Chị về, có chị ngày càng thêm vui 
Cảnh nhà bình dị vậy thôi
Em chồng đông, chị về nơi cửa nghèo 
Tháng ngày vất vả bám theo
Bữa no, bữa đói sớm chiều lo toan
Hết canh cửi, lại dần sàng 
Ninh Giang chạy chợ gánh hàng gạo thơm
Nồi nhà khoai sắn cõng cơm 
Thương em tay chị cố đơm chẳng đầy 
Chiến tranh cơ nghiệp trắng tay
Nắng mưa bom đạn hao gầy tuổi xanh 
Những ngày công tác vắng anh
Sinh con nuôi dạy một mình chị lo
Đồng chiêm vỗ trắng cánh cò
Vinh hoa trời cũng đền cho công người 
Tám mươi xuân lặng lẽ trôi 
Dày thêm công sức của người chị dâu
Tuyết sương nhuộm nửa mái đầu 
Nghĩa đời thắm đượm, bền lâu tình nhà 
Em ra đô thị phồn hoa
Tiệc ngon vẫn nhớ dưa cà cơm quê 
Mỗi khi thấy bóng em về 
Đãi em chị lựa rau quê cua đồng 
Giỏi giang công việc nhà chồng 
Trước sau trọn vẹn tấm lòng thảo thơm
Tròn trăm mong chị khỏe hơn 
Con hiền, cháu thảo sớm hôm vui vầy

CHIẾC LÁ MÀU XANH

Mỏng manh chiếc lá màu xanh 
Quà thiên nhiên ấy ai dành tặng ai 
Đất quê nắng bạc, sương phai
Chắt chiu dâng trọn hình hài tháng năm 
Vờn mây gọi gió vẫy trăng 
Bao nhiêu lá bấy nhiêu tầng chở che
Vòm xanh dịu mát trưa hè 
Từng trong nhịp thở vẫn nghe lá dồn 
Cũng mang sắc thái tâm hồn 
Cùng người những lúc vui buồn kể chi 
Dần dà ngày tháng trôi đi
Nối nhau lá vẫn xanh rì sắc xanh 

                                         2013
ĐẢO VIẸT

Trường Sa đảo của quê nhà
Hoàng Sa cũng nước non ta một vùng 
Biển xanh ôm đảo vào lòng 
Sóng dào dạt sóng xiết vòng tay yêu
Dạn dày bão sớm mưa chiều 
Gan vàng dạ sắt tiền tiêu cõi bờ 


Mồ hôi xương máu ông cha 
Dư đồ rành rọt đảo xa đất gần 
Đồng lòng chín chục triệu dân
Chặn ngăn giặc giã lấn dần đảo xa 


Non sông yêu dấu của ta 
Đảo là đảo ngọc, đất là đất tiêng 

  • NGHĨ SAO VIẾT VẬY
" Có nghề thiết kế nhà nông"
Tôi xin vẽ một dòng sông nước đầy 
Tôi xin kẻ bẫm đường cày
Nhất thì, nhì thục đồng đầy lúa khoai 
Dẻo thơm cũng bởi tay ai 
Công lênh sương sớm nắng mai quản gì 


                                            2014
 
BẾN XƯA

Lại về thăm bến sông xưa 
Con đò ngang, mái chèo đưa những ngày 
Heo may nuốt cánh tay gầy
Vẫn còn văng vẳng sóng lay kiếp người 

                                                                  2014
CHIẾC LÁ MÀU XANH 

Mỏng manh chiếc lá màu xanh 
Quà thiên nhiên ấy ai dành tặng ai  
Đất quê nắng bạc, sương phai 
Chắt chiu dâng trọn hình hài tháng năm 
Vờn mây gọi gió vẫy trăng
Bao nhiêu lá bấy nhiêu tầng chở che 
Vòm xanh dịu mát trưa hè 
Từng trong nhịp thở vẫn nghe lá dồn 
Cũng mang sắc thái tâm hồn
Cùng người những lúc vui buồn kể chi 
Dần dà ngày tháng trôi đi 
Nối nhau lá vẫn xanh rì sắc xanh 

                                                       2013
CẢM NHẬN BÀI THƠ "CHIẾC LÁ MÀU XANH" CỦA 
                     NGÔ NGUYÊN NGÂN
                                                                                            NGƯỜI VIẾT: VŨ THANH MAI 

                 Đã có nhiều bài thơ ca ngợi hoa thơm trái ngọt. Tác giả Ngô Nguyên Ngần thì lại làm thơ ca ngợi chiếc lá:
                                                        " Mỏng manh chiếc lá màu xanh
                                                       Qùa thiên nhiên ấy ai dành tặng ai  
                                                            Đất quê nắng bạc, sương phai
                                                        Chắt chiu dâng trọn hình hài tháng năm
                                                            Vòm mây gọi gió vẫy trăng
                                                        Bao nhiêu lá bấy nhiêu tàng chở che
                                                             Vòm xanh dịu mát trưa hè
                                                        Từng trong nhịp thở vẫn nghe lá dồn
                                                              Cũng mang sắc thái tâm hồn
                                                         Cùng người những lúc vui buồn kể chi
                                                                Năm qua đi tháng qua đi
                                                          Nối nhau lá vẫn xanh rì sắc xanh"
               Chiếc lá mỏng manh, đời lá ngắn ngủi. Xuân về chồi biếc lộc non. Mùa hè xanh tươi cây lá. Có lá xanh tốt quanh năm. Có lá mỗi độ thu sang, đông tới là lại úa tàn, rơi rụng về cội. Để rồi lá lại tiếp lá, đua nhau sinh sôi, mang lại cho ta màu xanh bạt ngàn .
                 Mượn hình ảnh chiếc lá nhỏ bé, mỏng manh, tác giả muốn gửi gắm lòng mình vào một vấn đề lớn lao mang tính thời sự nóng bỏng, đang được toàn nhân loại lưu tâm, đó là vấn đề môi trường.
                 Chiếc lá mỏng manh tưởng như vô tri vô giác ấy là món quà đặc biệt, mà thiên nhiên ưu ái ban tặng cho con người từ ngàn xưa:
                                                         "Mỏng manh chiếc lá màu xanh
                                                        Quà thiên nhiên ấy ai dành tặng ai"
                  Lá được sinh ra từ đây, cây lớn lên từ đất. Dù nơi đất màu mỡ hay nơi đất cằn cỗi bạc màu, từ nguồn nhựa cây chắt chiu, trong hoàn cảnh nào lá vẫn gắng gỏi vươn lên, lộ vẻ hình hài riêng biệt của từng loại lá và cho ta muôn vàn thứ lá khác nhau:
                                                               "Đất quê nắng bạc sương phai
                                                          Chắt chiu dâng trọn hình hài tháng năm"
                   Một chiếc lá, rồi muôn vàn chiếc lá tạo thành vòm lá sum suê tươi tốt, tầng tầng lớp lớp cho ta màu xanh của những vườn cây, của những cánh vườn đại ngàn, che chở cho trái đất cho con người, ngăn cản mưa nguồn, suối lũ tàn phá làng bản, xóm quê:
                                                                "Bao nhiêu lá bấy nhiêu tầng chở che"                    
                     Những trưa hè oi ả, sau giờ lao động mệt nhọc ngồi dưới vòm cây xanh mát rượi ta thấy dễ chịu khoan khoái biết bao. Khi ta hưởng không khí trong lành thì chiếc lá mỏng manh đang phải dồn sức trong từng nhịp thở, nhả ôxi  làm dịu mát tâm can con người. Rồi lá lại tự gom nhận vào mình thán khí con người thở ra làm trong sạch môi trường sống quanh ta:
                                                                   "Vòm xanh mát dịu trưa hè
                                                              Từng trong nhịp thở vẫn nghe lá dồn"
                       Cây lá mang lại nguồn lợi cho con người là vô tận. Tiếc thay vẫn có kẻ đang tâm chặt phá cây rừng, hủy hoại màu xanh, hủy hoại môi trường sống của chính mình. Chúng ta hãy chung tay chặn đứng tệ nạn đó và hãy góp sức trồng cây để năm qua đi, tháng qua đi hành tinh của chúng ta mãi mãi xanh màu xanh của lá .
                        Cảm ơn tác giả Ngô Nguyên Ngần đã góp một bài thơ hay thật ý nghĩa.       

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

THƯƠNG NHỚ CÁC ANH 
                                (Nhân dịp thăm Thành Cổ Quảng Trị)

Một miền bát ngát cỏ xanh
Bao nhiêu đồng đội các anh nằm cùng
Kia sông Thạch Hãn anh hùng
Chảy ngang Thành cổ xưa vùng lửa bom
Các anh mất cho nước còn
Chí trai chân cứng đá mòn là đây
Hương thơm ngào ngạt trên tay
Gió đưa trùm cả thành này nhớ thương
Nơi đây giờ hóa quê hương
Ru anh lời mẹ bốn phương vọng về
Ra đi mang nặng lời thề
Xương tan, thịt nát có nề chi đâu
Bao nhiêu đất thấm thương đau
Bao nhiêu máu đổ cho màu xanh lên
                 CHÚ ĐÃ ĐI XA 
                                 "Kính viếng hương hồn chú Ngô Văn Ngọt"

Tin không lành đến sớm nay
Trời đông un ám mắt đầy lệ rơi
Chú đi vội thế chú ơi
Cháu con chưa kịp chúc người chín mươi
Lá vàng rơi, lá vàng rơi
Còn đâu bóng cả che đời cháu con
Tình sâu, chữ hiếu chưa tròn
Chú đi khuất nẻo ngàn non xa vời
Xe mây bóng hạc về tròi
Nỗi đau con chịu mất người chú thương
Nén lòng mà lệ cứ vương
Cầu mong chú nhớ cố hương lại về
TẤM GƯƠNG TRONG
(Kính tặng anh Ngô Kiên Nhẫn 
nhân dịp mừng anh thượng thọ tuổi 75)

Xuân về tan hết giá đông
Hoa khoe sắc thắm, én hồng trao nghiêng
Gia đình vui vẻ đoàn viên  
Gửi về anh, trọn một niềm kính yêu
Bảy lăm xuân, thử thách nhiều
Cây tùng mưa sơm gió chiều chẳng lay
Thác ghềnh chèo lái vững tay
Neo về bến đậu chở đầy thuyền vui
Cây cao bóng cả cho đời
Hoa thơm trái ngọt rạng ngời tổ tông
Anh là một tấm gương trong
Soi cho con cháu sáng lòng mà nên
Tuổi cao sức vẫn dẻo bền
Sống vui, sống khỏe là tiên cõi trần
Thu đông xuân hạ xoay vần
Trăm năm, trăm tuổi chúc xuân còn nhiều
Nghĩa tình sâu nặng bao nhiêu
Chúc anh, chúc chị thêm nhiều niềm vui

                                             5/2/2006